Chính
phủ Trung Quốc (TQ) ngày càng lộng hành ngang ngược ở Biển Đông (thuộc chủ quyền
lănh thổ và lănh hải không thể chối căi của Việt Nam, được luật pháp quốc tế
thừa nhận) là điều không mới (nếu có mới chăng chỉ là cái “mới” sợ thêm, mới v́
lo mất ghế, mới hèn hơn của một số lănh đạo có trách nhiệm), v́ gần 90 triệu con
dân nước Việt chẳng ai lạ lùng ǵ cái bụng đầy dao găm của bành trướng phương
Bắc. Thế nhưng, “16 chữ vàng” vẫn có đất để dung thân, để múa may quay cuồng nơi
đầu môi chót lưỡi là ở chỗ cứ cho rằng sự thù địch chỉ “giới hạn” trong những
hiểu lầm, chuyện của các cá nhân (nhân dân nào chẳng cá nhân trong xă hội này?);
ví dụ cái lệnh cấm quái gở về cấm đánh bắt cá là “cả hai cùng có lợi” nhằm bảo
vệ nguồn lợi hải sản “của chung” – tuy hàng tỷ con cá, cái tôm di cư lên phương
Bắc để tránh nóng rồi chui luôn vào nồi của Đại Hán là điều không ai lạ lùng.
Bây giờ, sự kiện tàu Hải Giám (sự thực là tàu hải quân TQ được dân sự hoá về lư
thuyết) tiến sâu vào hải phận Việt Nam, ngang nhiên cắt cáp – phá hoại tài sản,
thiết bị của Chính phủ Việt nam th́ rơ ràng không thể biện minh bằng bất cứ lư
lẽ nào!
Thời gian gần đây không ai không biết đến
cái gọi là “cơ hội” mà phía TQ muốn “làm một lần cho xong” trong chuyện chiếm
nốt Trường Sa để đặt dư luận quốc tế vào chuyện đă rồi. Thậm chí, một số tờ báo
TQ đă nói rơ là sau khi Tổng Tham mưu trưởng Quân giải phóng TQ thăm Mỹ trở về
là cơ hội tốt nhất để đánh chiếm Trường Sa(!?) “Người lạ” lập luận rằng TQ đă
nhượng bộ quá nhiều cho Mỹ nên đây là lúc cần phải “thu hoạch” cả vốn lẫn lời,
bỏ qua cơ hội này là chuyện rất “đáng tiếc”?
V́ thế, phải coi việc tàu TQ xâm phạm lănh
hải Việt Nam đến gần 100 hải lư không thể là cái “ngẫu nhiên” của một bộ phận
quá khích nào đó. Động thái trên đây phải được mặc định ngay lập tức cái sự hiểu
rằng: Đây là đ̣n thăm ḍ của phía TQ đối với thái độ của Chính phủ Việt nam, của
nhân dân Việt Nam và của nhân dân thế giới. Nếu dư luận phản ứng theo kiểu
“người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam” th́ nguy cơ mất một phần lănh thổ đất
nước thực sự là điều trông thấy nhăn tiền. Ǵ không biết chứ thăm ḍ theo kiểu
trên, lịch sử có rất nhiều bài học rồi. Hăy nhớ năm 1964, ngày 5.8, Mỹ ném bom
Quảng Ninh (cách biên giới Trung Việt 100 km đường chim bay), Vinh (quê hương
của Hồ Chủ tịch), Quảng B́nh (quê hương của Bộ trưởng Quốc pḥng, Đại tướng Vơ
Nguyên Giáp) là một dạng thông điệp hoàn hảo của cấu trúc ba, là để xem thử TQ
phản ứng có dữ dội không, là để biết thái độ của Chính phủ Nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hoà như thế nào, là test chính xác tương đối phản ứng của thế giới.
Mao đă phản ứng rất nhanh bằng câu nói nổi tiếng, được dịch sát nghĩa là, mi
không động đến ta th́ ta không động đến mi. Hàm ư thật rơ ràng: Mỹ cứ việc dạy
cho Việt nam một bài học để Việt Nam (và cả Mỹ) càng suy yếu, Trung Quốc càng có
lợi. Măi đến ngày 7.2.1965, Mỹ mới chính thức leo thang ném bom miền Bắc. Thời
gian của “phép thử” (test) là 6 tháng, 2 ngày!
Lích sử không lặp lại nhưng lịch sử luôn
bắt chước kinh nghiệm của chính nó! Các nhà lănh đạo cần phải học bài học không
thể không thuộc này và cần học thêm một số điều khác mà, với tư cách là một công
dân, tôi kiến nghị:
1. Hăy cho
cụm từ “hữu nghị” vào sọt rác ngay lập tức. Không thể hữu nghị với kẻ cướp khi
nó cấm ta làm ăn (đánh bắt cá trên ao làng của ta), phá hoại tài sản của ta, chà
đạp thô bạo lên chủ quyền đất nước ta.
2. Phải huy
động sức mạnh toàn dân, sức mạnh quốc tế để nhanh chóng chuẩn bị một tinh thần
quyết chiến thật triệt để, rơ ràng nhằm đối phó với nguy cơ bị xâm lược trong
thời gian trước mắt.
3. Phải có
một liên minh an ninh chặt chẽ, hiệu quả để đủ khả năng đối phó với sự đe doạ vô
cùng nguy hiểm tử phía TQ. Cần nhấn mạnh rằng Việt Nam đă từng có một Liên minh
quân sự với Liên Xô (tháng 11.1978) để rồi thấy người ta xoa tay, để được nghe
“rất lấy làm tiếc” để phải giơ lưng ra mà chịu trận những đ̣n đánh tàn nhẫn suốt
nhiều năm trời.
4. Hăy vất
bỏ các tư tưởng, quan niệm, ư nghĩ coi tinh thần yêu nước, cách nh́n thẳng thắn
của trí thức, của đa số người dân là thù địch. Chẳng lẽ lại quên rằng bao nhiêu
lần mất nước đều xuất phát từ cái lư do đầu tiên: Sợ dân hơn sợ giặc?
5. Phải huy
động sức mạnh của toàn dân v́ t́nh thế của Việt nam hiện nay đă gần giống như
thời điểm mà Chủ tịch Quốc hội Trường Chinh phát Lệnh Tổng động viên hồi nào.
Nếu cứ nhân nhượng, nếu cứ ch́a hết má này đến má khác cho người ta sỉ nhục, bức
bách th́ kẻ tàn bảo, tàn nhẫn không lấn tới, không làm càn mới là chuyện lạ. Kể
từ năm 1979,… chưa bao giờ vận nước nguy nan và nhiều hiểm hoạ như lúc này. Kinh
tế th́ đang như cái bong bóng dại khờ, ḷng dân th́ ly tán, lănh đạo th́ có cả
một bầy sâu, hiểm hoạ th́ được hiểu như là vở tuồng ngu ngơ, thiển cận, đồng
minh th́ bạn ít, bè nhiều, kẻ thù th́ hung hiểm và càn rỡ đến mức khó lường...
Hăy nh́n thẳng vào những sự thật đó. Người dân sẵn sàng bỏ qua tất cả khi vận
nước gặp nguy biến khôn lường! |