Trước sự kiện cực nghiêm trọng này phản ứng của
chính quyền CSVN đă yếu một cách hổ nhục. Theo thông báo của bộ ngoại giao
Việt Nam th́ chỉ có "đại diện Bộ Ngoại giao Việt Nam đă gặp đại diện
Đại sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội trao công hàm phản đối hành động nói
trên của phía Trung Quốc". Đây là phản ứng ở mức độ thấp nhất, chỉ
dùng trong những trường hợp thực sự không quan trọng. Phản ứng đúng đắn
trong trường hợp này ít nhất cũng phải là triệu tập đại sứ Trung Quốc, và
nếu ông này không chịu đến hoặc đến nhưng sử dụng ngôn ngữ khiếm nhă th́
bước bắt buộc sau đó là triệu hồi đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh về nước,
buộc Trung Quốc cũng phải rút đại sứ của họ về theo thông tục ngoại giao.
Cách hành xử đó lôi kéo được sự chú ư của thế giới, điều mà Trung Quốc
không muốn nhưng chúng ta lại cần. Phản ứng như thế không có ǵ là cứng
rắn mà chỉ là b́nh thường. Thái độ cố t́nh gây hấn của Trung Quốc đă quá
rơ ràng, sự nhẫn nhục quá đáng không những vô ích mà c̣n nguy hiểm v́ chỉ
khuyến khích họ leo thang trong sự hung bạo.
Dĩ nhiên mọi người Việt Nam sáng suốt đều mong
muốn một quan hệ hữu nghị giữa hai nước nhưng cây muốn đứng lặng th́ gió
cũng phải ngừng. Vả lạị, chúng ta sẽ mất ǵ nếu Trung Quốc đoạn giao,
ngoài khối thâm thủng mậu dịch trên mười tỷ USD mỗi năm và số hàng lậu
không lồ đang gây khốn đốn cho sản xuất nội địa? Việt Nam phải tự vệ như
thế nào trước sự uy hiếp của Trung Quốc? Dĩ nhiên không thể là giải pháp
quân sự. Hải quân và không quân Việt Nam c̣n quá yếu so với Trung Quốc để
có thể bảo vệ Biển Đông. Giải pháp hiển nhiên là phải dựa vào luật pháp
quốc tế. Và quả thực chúng ta có thể dựa vào luập pháp quốc tế bởi v́
Trung Quốc chưa thể và cũng chưa dám thách thức thế giới. Nhưng muốn như
thế th́ điều kiện tiên quyết là nhà nước Việt Nam phải là một nhà nước dân
chủ tôn trọng nhân quyền.
Điều đáng giận nhất là thái độ khiếp nhược hổ
nhục trước Trung Quốc lại đi đôi với một chính sách đàn áp thô bạo những
người dân chủ ôn ḥa như Vi Đức Hồi, Phạm Thanh Nghiên, Cù Huy Hà Vũ.
Chính quyền CSVN chống dân chủ nên bị cô lập với nhân dân Việt Nam và thế
giới. V́ cô lập họ phải khúm núm với Trung Quốc. Đến lượt nó sự khúm núm
này khuyến khích Trung Quốc lấn chiếm. Chưa bao giờ mâu thuẫn giữa quyền
lợi dân tộc và quyền lợi của những người cầm quyền rơ rệt bằng lúc này.
Vậy th́ chế độ này c̣n lư do ǵ để tiếp tục kéo
dài? Câu hỏi này phải chất vấn lương tâm và phẩm giá mọi người Việt Nam.
Đặc biệt là trí thức Việt Nam, và trước hết là những đảng viên cộng sản
lương thiện. |