Nhóm trí thức yêu nước Việt Nam trong và ngoài nước phối hợp thực hiện  

Thư tín :

Báo Tổ Quốc Lưu Trữ :

  01—50      51—100       101150    

 

 

ĐCS tự đứng trên dân tộc VN !

ĐCS VN chủ trương bán cột móc biên giới

ĐCS dâng Tổ Quốc cho Trung Hoa !!!

 
   

Số 113

           

                      Mùa xuân Ả Rập ?

15 06 2011

   

  Nguyễn Gia Kiểng

 

 

Cụm từ "cách mạng hoa lài" đă nhanh chóng ch́m vào quên lăng. Những biến động làm sụp đổ hoặc lung lay các chế độ đôc tài Bác Phi và Trung Đông được gọi là "cuộc cách mạng Ả Rập" và gần đây "mùa xuân Ả Rập", một cách gọi có hàm ư rằng các biến động này sẽ chỉ nhất thời và giới hạn trong thế giới Ả Rập. Trí thức Việt Nam sau lúc đầu phấn khởi ít c̣n nhắc tới nữa.

Họ sẽ c̣n thất vọng hơn trong những ngày sắp tới v́ những khó khăn của các nước Ả Rập đă đang hoặc đang chuyển hóa về dân chủ chỉ mới bắt đầu. Lịch sử đă chứng tỏ không có cuộc cách mạng nào lập tức mở ra một kỷ nguyên tươi sáng, như ư tưởng "mùa xuân" có thể khiến ta mường tượng. Trái lại mọi cuộc cách mạng đều trải qua một giai đoạn rối loạn và suy thoái, thậm chí những thảm kịch, trước khi đem lại những phúc lợi chờ đợi. Giai đoạn chuyển tiếp có thể rất dài và những thiệt hại rất lớn nếu một giải pháp thay thế - bao gồm một lực lượng chính trị và một dự án chính trị- không xuất hiện nhanh chóng. Viện Tài Chính Quốc Tế (IIF – International Institute of Finances) ước lượng tỷ lệ tăng trưởng trung b́nh 4.4% trong khối Ả Rập trong năm 2010 sẽ nhường chỗ cho suy thoái -0.5% trong năm 2011. Riêng Ai Cập thay v́ tăng trưởng 6% sẽ suy thoái -2.5%.

Theo một ước lượng khác, hơn 30 tỷ USD đă đào thoát khỏi Ai Cập. T́nh trạng các nước Ả Rập đang chuyển hóa về dân chủ sẽ c̣n bi đát hơn nhiều nếu khối tám nước phát triển G8 không chấp nhận trợ giúp 20 tỷ USD trong hai năm và 60 tỷ USD trong ṿng năm năm.

“… Không có tư tưởng chính trị th́ không thể có đảng, và một cách tự nhiên nhưng bắt buộc độc tài đảng trị sẽ biến dần thành độc tài cá nhân. Đó là điều đang xẩy ra tại Việt Nam…”

Nếu có một bài học mà chúng ta có thể rút ra từ cuộc cách mạng Ả Rập, sau cuộc cách mạng Đông Âu năm 1989, th́ đó là trước khi bắt đầu một cuộc cách mạng dân chủ phải có sẵn một tổ chức dân chủ và một dự án xây dựng dân chủ.

Các chuyển động này sẽ chỉ giới hạn trong thế giới Ả Rập hay đang báo hiệu một làn sóng dân chủ cho cả thế giới?

Ta chỉ có thể trả lời câu hỏi này sau khi đă quan sát các chế độ độc tài xưa và nay.

Trước đây chúng đều nhân danh một lư tưởng nào đó. Lư tưởng có thể sai, thậm chí độc hại, nhưng vẫn là xi măng gắn bó các tập đoàn cầm quyền, đồng thời cho họ một sự chính đáng trước các dân tộc mà họ cai trị. Các chế độ cộng sản có chủ nghĩa Marx được tôn xưng như là đỉnh cao trí tuệ và chân trời lịch sử không thể vượt qua. Các chế độ độc tài Ả Rập xuất hiện sau Thế Chiến II nhân danh giấc mơ một "quốc gia Ả Rập" đặt nền tảng trên Hồi Giáo. Các chế độ độc tài quân phiệt tự gán cho ḿnh sứ mạng ngăn chặn hiểm họa cộng sản để bảo vệ tự do dân chủ, hoặc đức tin Thiên Chúa Giáo. Tuy khác nhau về cứu cánh, chúng đều giống nhau ở chỗ là đều có một cứu cánh để lấy làm lư do hiện hữu.

Các chế độ độc tài hiện nay khác hẳn trước, và giống hệt nhau. Sau khi chủ nghĩa Marx bị lố bịch hóa và chính khái niệm chủ nghĩa trở thành lỗi thời, đồng thời các tôn giáo mất sức lôi kéo, chúng không c̣n một lư tưởng nào, thậm chí một ảo tưởng nào làm biện minh. Chúng đều chỉ có một mục đích là dùng bạo lực để kéo dài và bóc lột. Không c̣n những lănh tụ hùng biện và lôi cuốn, chỉ c̣n những tay anh chị ĺ lợm. Tham nhũng trở thành luật chơi, quan hệ giữa chính quyền và nhân dân là quan hệ đàn áp và thù ghét. Trong suốt lịch sử thế giới chính quyền nào cũng phải đứng trên hai chân, thuyết phục và khuất phục, trong đó thuyết phục là chính, bạo lực chỉ dùng đến để khuất phục một thiểu số không thể thuyết phục. Các chế độ độc tài hiện nay như vậy chỉ có một chân, và một chân yếu. Chúng không thể đứng lâu, chưa nói đứng vững.

Hậu quả đầu tiên và quan trọng nhất, cho chính chế độ, của sự thiếu vắng tư tưởng chính trị là sự phân hóa và suy sụp của đảng cầm quyền. Bởi v́ một chính đảng chỉ có lư do tồn tại và chỉ có thể tồn tại như là một dụng cụ để thể hiện một tư tưởng chính trị. Người ta đă thấy đảng Tập Hợp Dân Chủ Hiến Định tại Tunisia và Đảng Quốc Gia Dân Chủ tại Ai Cập tan ră ngay sau khi Ben Ali và Mubarak bị truất phế dù mới ngày hôm trước chúng c̣n hàng triệu đảng viên và có hàng chục tỷ USD. Lư do là v́ từ lâu chúng chỉ c̣n là những hư cấu. Không có tư tưởng chính trị th́ không thể có đảng, và một cách tự nhiên nhưng bắt buộc độc tài đảng trị sẽ biến dần thành độc tài cá nhân. Đó là điều đang xẩy ra tại Việt Nam với thực quyền chuyển dần từ bộ chính trị sang Nguyễn Tấn Dũng.

Sau đó là xung đột không tránh khỏi giữa quân đội và công an. Quân đội mạnh  và có  thể tiêu  diệt… công an nhưng  lại thua  thiệt so  với công an  về quyền lợi trong một chế độ mà quyền lợi là tất cả. (Người ta thường nói trong các chế độ cộng sản không thể có đảo chính. Nhưng đó là giai đoạn đă qua rồi, khi chủ nghĩa cộng sản c̣n là một lư tưởng gắn bó các đảng viên và đảng cộng sản c̣n thực sự cầm quyền). Mâu thuẫn tích lũy giữa công an và quân đội là nguyên nhân trực tiếp đưa đến sự sụp đổ của chế độ dù chính nó chỉ là hậu quả của sự suy thoái của đảng cầm quyền. Không có mâu thuẫn này th́ những cuộc biểu t́nh tại Tunisia và Ai Cập đă bị đàp áp nhanh chóng. Nó là một thùng thuốc nổ chỉ chờ một cây diêm quẹt trước sau ǵ cũng đến. Trong trường hợp cuộc cách mạng Ả Rập, cây diêm quẹt đó là việc chàng thanh niên bán rau Bouazizi tự thiêu. Biến cố này đă có thể khởi động cả một làn sóng dân chủ trên khắp các nước Bắc Phi và Trung Đông v́ t́nh h́nh đă chín muồi. Chín muồi đến nỗi Mỹ và Châu Âu đă phải tiếp tay lật đổ các đồng minh trung thành như Ben Ali và Mubarak để khỏi bị gạt ra ngoài lề một diễn biến không tŕ hoăn được nữa.

Các chế độ đọc tài c̣n lại đều giống nhau và v́ thế sẽ có chung một số phận. Thực ra chúng là những chế độ đáng lẽ không thể có. Chúng chỉ đă tồn tại được v́ thế giới cần một thời gian để tiêu hóa những thắng lợi của dân chủ sau khi các chế độ cộng sản Liên Xô và Đông Âu sup đổ. Thời gian đó đă chấm dứt.

"Mùa xuân Ả Rập" sẽ không giới hạn ở Trung Đông và Bắc Phi. Chúng ta đang chứng kiến sự khởi đầu của một làn sóng dân chủ toàn cầu mới, làn sóng thứ tư, cuốn đi mọi chế độ độc tài c̣n lại.

 

  Nguyễn Gia Kiểng

(6-2011)

 

 

 

 TỔ QUỐC

Độc Lập Tự Cường

archiver

Nhóm trí thức yêu nước Việt Nam trong và ngoài nước phối hợp thực hiện

 

 
  2  —  http://to-quoc
   
 
 
 

S 113 . Ngày 15 06 2011

 

Mục Lục

 

  Thư Ṭa Soạn : Vần Nạn Trung Quốc    Nguyễn Gia Kiểng :  Mùa xuân Ả Rập ?    Trần Nhơn : Thơ. Văn Hóa Lâm Nguy     Đinh Tấn Lực : Đi th́ cũng dở, ở không xong      Hà Văn Thịnh : Khi mâu thuẫn lên đến cấp độ nhà nước ...     Phạm Đ́nh Trọng :  Thói ngạo mạn AQ     Thăng Long : Thơ. Ngày Lịch Sử      Nguyễn Thượng Long : Nhật kư biểu t́nh     Tiêu Dao Bảo Cự : " Cơ hội vàng - lần thứ hai " cho dân tộc và Đảng Cộng sản Việt Nam     Phạm Trần : Bao giờ mới biết nhục ?      Nguyễn Thanh Giang : Nắm tay Trung Quốc cảnh giác Đại Hán      Đinh Kim Phúc :  Trung Quốc với Biển Đông: "Láng giềng hữu nghị " hay " Chủ quyền thuộc ngă "      Phạm Hồng Sơn : C̣n sợ dân chủ là ... hỏng     Phạm Hoài Nam : Tại sao có sự khác biệt quá lớn giữa người Việt Nam và người Nhật Bản ?     Vi Đức Hồi :  Đối mặt   

 
 
 

Báo Tổ Quốc Lưu Trữ :

60 - 100

Trang Nhà  :

  15-9-2006 Website Réalisé par Tổ-Quốc  

toquocmagazine@yahoo.com